Saturday, May 26, 2012

Bộ áo vét can trường-Lê Văn Sơn


Hôm ấy đúng ngày xử phúc thẩm anh Cù Huy Hà Vũ, đường vào toà bị chặn hết. Loay hoay tìm đường vào thì nghe Sơn gọi điện.

- Anh ơi, ông chủ nhà trọ gọi em về để dọn đồ, anh về với em.

Mình chửi.

- Đm việc đéo phải về bây giờ, nó không dám vất đồ mày ra đường đâu, chậm một hai hôm đã chết ai.

Sơn ngần ngừ.

- Nhưng ông ý gọi về gấp lắm, em nghĩ có chuyện gì anh ạ.

Mình lại chửi.

- Mày làm đéo gì mà có chuyện, mà nếu mày làm gì thì kệ con mẹ cái đống đồ đạc, vất mẹ nó đi, thân không lo lại đi lo đồ.
 
Nhà báo tự do Paulus Lê Văn Sơn
Khổ thân Sơn, nó quý mình, nhưng cứ động tí là mình chửi mắng nó. Mỗi lần mình chửi là nó chỉ cười xoà, nhăn nhở không hề cãi lại. Lần nhà Trịnh Kim Tiến căng băng rôn ra đường lần đầu tiên, lúc đó mình cũng không biết Kim Tiến. Thấy có việc thì mò đến, đủ các loại thành phần đứng quanh. 

Sunday, May 13, 2012

Cám ơn vụ án Lý Tống, không cám ơn sự việc Nguyễn Ngọc Năm

Những ngày tháng 5/2012, truyền thông dưới sự kiểm soát của chế độ lẫn tự do dồn dập đưa tin về vụ đánh đập dã man trong vụ cưỡng chế Văn Giang – Hưng Yên mà nạn nhận được cho là nhà báo Nguyễn Ngọc Năm và Hán Phi Long của đài Tiếng nói Việt Nam.

Đồng thời truyền thông cũng đưa tin tuy không quan trọng nhưng cũng là một điểm nhấn nếu so sánh sự tương phản của 2 thể chế chính trị “một tòa án tại tiểu bang California (Mỹ) đã đưa ra xét xử Lý Tống, người bị tố cáo đã xịt hơi cay vào mặt ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng cách đây 2 năm” – theo vov.vn. Thậm chí có báo trong nước còn giật tít với tựa đề “Lý Tống có thể đối mặt mức án 5 năm tù“.

Tuesday, May 8, 2012

Phát hành vàng giấy để trả cho vàng thật !?


Chuyện trên nghe có vẻ khó tin nhưng lại là sự thật tại Việt Nam. Thông tư số 12/2012/TT-NHNN khoản 1 điều 1 quy định:
Tổ chức tín dụng không được huy động vốn bằng vàng, trừ trường hợp phát hành chứng chỉ ngắn hạn bằng vàng để chi trả vàng theo yêu cầu của khách hàng khi số vàng thu nợ và tồn quỹ không đủ để chi trả. Việc phát hành chứng chỉ ngắn hạn bằng vàng của tổ chức tín dụng chấm dứt vào ngày 25 tháng 11 năm 2012.

Monday, May 7, 2012

UBND CẤP TỈNH KHÔNG CÓ QUYỀN HẠN "XỬ LÝ" BÀ BÙI THỊ MINH HẰNG VI PHẠM HÀNH CHÍNH



TRỞ LẠI VỤ UBND TP HÀ NỘI "XỬ LÝ" BÀ BÙI THỊ MINH HẰNG


UBND CẤP TỈNH KHÔNG CÓ QUYỀN HẠN XỬ LÝ VI PHẠM HÀNH CHÍNH

Hồ Quang Huy


Thông qua các phương tiện truyền thông, mọi người đều biết, ngày 08 tháng 11 năm 2011 Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội đã ban hành Quyết định số 5225/QĐ-UBND về việc áp dụng biện pháp đưa vào cơ sở giáo dục đối với chị Bùi Thị Minh Hằng.

Sunday, May 6, 2012

THƠ VIẾT TRONG TRẠI THANH HÀ




THƠ VIẾT TRONG TRẠI THANH HÀ

Bùi Thị Minh Hằng tự nhận những gì mình viết ra là thơ con cóc nên khi giới thiệu những bài thơ cô viết trong trại Thanh Hà, tôi không dám hy vọng các bạn đọc được những bài thơ hay nhưng những gì Minh Hằng viết ra đầy cảm xúc. Qua đó, ta hiểu thêm về ý chí, nghị lực và tâm hồn của người phụ nữ đặc biệt này.

Saturday, May 5, 2012

Các Dân Biểu Hoa Kỳ kêu gọi Ngoại Trưởng Clinton mang lại tự do cho Ts. Nguyễn Quốc Quân


DB Hoa Kỳ
Ngày 4 tháng 5, 2012
Ngoại Trưởng Hillary Clinton
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ
2201 C Street NW
Washington, DC 20520
V/v bắt giữ công dân Hoa Kỳ và nhà tranh đấu dân chủ Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân bởi Nhà nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghiã Việt Nam

Định nghĩa Việt Nam


Định nghĩa Việt Nam

(Tặng các làng quê Việt Nam đang bị đảng cưỡng chế đất bán cho doanh nghiệp)
Một nữ nông dân Văn Giang trong vụ cưỡng chế 24/4/2012

Thursday, May 3, 2012

Nguyễn Ngọc Già - Các chính đảng hãy đoàn kết lại!


Nguyễn Ngọc Già
Tác giả Lâm Thế Nguyên đã kết thúc bài viết: "Có nên hồi hương tranh đấu?"(1) bằng dấu chấm dứt khoát: "Mong sao rằng làn sóng hồi hương tranh đấu sẽ trở thành một phong trào đấu tranh mới, góp phần đẩy mạnh công cuộc giải trừ nạn độc tài, tham ô và bất công trên đất nước chúng ta."
Cám ơn tác giả viết bài từ trang vidan.info, trang báo thuộc Đảng Vì Dân Việt Nam,một chính đảng đã có bà Phạm Thị Phượng đang chịu 11 năm tù, bị kết án vào ngày 21/09/2011 (2) cùng với nhà báo Trương Minh Đức với án tù 5 năm từ 2007 (*). Những bản án vu khống, phi nhân như nhiều bản án khác.

Tuesday, May 1, 2012

Các dân biểu Đài Loan đi thăm quần đảo tranh chấp Trường Sa

Một hòn đảo trong quần đảo Trường Sa -
nơi tranh chấp chủ quyền của nhiều quốc gia (DR)
 
Ba dân biểu và nhiều sĩ quan quân đội cao cấp của Đài Loan hôm thứ Hai 30/4 đã đến quần đảo Trường Sa đang tranh chấp, nhằm tái khẳng định yêu sách chủ quyền tại đây, trong lúc tình hình hiện đang căng thẳng tại Biển Đông.

Cả ba dân biểu này đều thuộc Ủy ban Quốc phòng của Quốc hội Đài Loan, đi trên máy bay vận tải C-130 của không quân, đã đáp xuống đảo Thái Bình, đảo lớn nhất tại vùng biển tranh chấp này. Đài Loan đã xây dựng một đường băng dài 1.150 mét trên đảo vào giữa năm 2006, bất chấp sự phản đối của các quốc gia khác cũng đang đòi hỏi chủ quyền tại Trường Sa.

Tôi đã xóa 2 bài viết về chị Bùi Thị Minh Hằng


Xin gửi cộng đồng mạng theo dõi đến câu chuyện của chị Bùi Thị Minh Hằng !
Chiều nay ngày 24/4/2012, một đồng chí cấp trên trong Đảng của tôi nhờ 
(1) xóa 2 bài viết trên blog cá nhân mà tôi viết về chị Bùi Thị Minh Hằng 
(2). Trước đó mấy hôm cũng đồng chí này ngồi nói chuyện tâm tình với tôi và cũng thăm dò về 2 bài viết này. 
Thành thực mà nói cấp trên của tôi cũng chẳng bao giờ quan tâm đến blog/bleo đâu, chẳng qua ông cũng phải theo sự chỉ đạo của cấp trên cao hơn mà thôi.

Nghĩ về người Việt


NGHĨ VỀ NGƯỜI VIỆT

Thứ Hai, 30 tháng 4 năm 2012

Kẹt xe giờ cao điểm
Xã hội ngày càng văn minh, con người tất yếu sẽ ngày càng phấn đấu để đạt được giá trị chân, thiện, mỹ hoàn hảo. 

Mọi hành động đi ngược lại những quy luật phát triển khách quan ấy sẽ dẫn đến một xã hội tụt hậu, đi thụt lùi và đôi khi còn dẫn đến những hệ lụy như đạo đức xuống cấp, xu hướng đồng tiền quyết định mọi giá trị ảo và tất nhiên sẽ dẫn đến sự suy đồi về mặt nhân cách theo thời gian.

Với Xã hội Việt Nam hiện tại, đôi khi tôi thấy khinh chính người Việt Nam mình !

Có lẽ bạn sẽ cho tôi không phải là người Việt khi thốt lên câu ấy. Hoặc giả sử tôi là một người mất gốc, hoặc vong bản, vọng ngoại, quên truyền thống cha ông. Xin thưa, tôi mang trong mình dòng máu Việt trăm phần trăm và đang sinh sống ở chính đất nước mình, một đất nước hiện tại với nền "dân chủ" giả hiệu.

Trong tâm, vẫn yêu cha, kính mẹ, thờ cúng ông bà và không quên dòng máu Lạc Hồng với 4000 năm Văn Hiến, không quên oai linh Bà Trưng, Bà Triệu, hào khí Quang Trung Nguyễn Huệ và rừng cọc nhọn của Hưng Đạo Vương trên sóng Bạch Đằng.

Nhưng không yêu Cộng sản !

Ngày thơ ấu, có lẽ tôi và tất cả các bạn đồng trang lứa thế hệ 8X – 9X không ít thì nhiều, đã từng nghe ít nhất một lần trong đời câu nói từ ai đó, có thể là ông bà, cha mẹ, thầy cô, chú bác … rằng : Thời mới "giải phóng" khổ lắm, cơm không có mà ăn, phải ăn bo bo trộn với củ mì ! Ngày đó, có thể trong ký ức non nớt của tôi và các bạn, chiến tranh đã qua, quê hương bị giặc tàn phá nên khổ lắm, nghèo lắm, đói chẳng có mà ăn.

Xin thưa, khi tuổi thơ qua đi, tuy trưởng thành và bị nhồi sọ trong chế độ cộng sản, dù không phải là người có kiến thức uyên bác hay khả năng nhận định thâm sâu, tôi cũng ngẫm ra hai điều đơn giản, đó là: nguyên nhân thứ nhất đói là do cấm vận, kinh tế cào bằng, dẫn đến hệ quả thứ hai là một đất nước nông nghiệp nhưng dân lại không đủ gạo mà ăn, lại phải đi nhập khẩu hạt bo bo dành cho ngựa ăn từ Liên Xô cũ.

Thập niên 90, Đảng đổi mới theo hướng kinh tế thị trường, có hiệu quả, và Đảng công nhận đó là hướng đi đúng đắn, một "sáng kiến" tuyệt vời để nâng cao chất lượng cuộc sống, cho dù người ta đang cười vì nó đã có từ mấy trăm năm qua lịch sử các Học thuyết kinh tế và các nước tư bản vẫn đang áp dụng mô hình này, nhưng chắc có lẽ "sáng tạo" nhất của Đảng ở đây là "kinh tế thị trường định hướng XHCN".

Và với sáng kiến,( hay ngu dốt ) không giống ai đó là Việt Nam từ một chế độ VNCH phồn thịnh, có đầy đủ các thể chế dân chủ để xây dựng đất nước tự tin sánh vai với Thái Lan, Singapore hoặc Nam Hàn hiện nay, thì cứ mãi lẹt đẹt so sánh với Lào, Campuchia trong khu vực và sắp gia nhập lại những nước đi thụt lùi, kém phát triển và hoàn toàn có khả năng không thua Châu Phi trong một tương lai ngắn.

Lãnh đạo đã vậy, còn nhân dân thì thế nào ?

Ở đây, tôi không có ý xúc phạm hay phê phán hết thảy, mà chỉ dẫn chứng ra một vài trường hợp theo khả năng nhận định của mình khi so với dân tộc các nước khác, đặc biệt là Nhật Bản, một đất nước trưởng thành trong điêu tàn với những thiên tai của số phận, còn hơn gấp mấy lần Việt Nam.

Có lẽ ta chưa quên trận động đất và sóng thần kinh hoàng của nhân dân Nhật vào đầu năm 2011, hệ lụy của nó đến nay vẫn còn và người dân xứ sở hoa anh đào vẫn đang từng ngày kiến tạo đất nước trên những tang thương.

Trong cơn bão tố, họ đã vượt qua như thế nào ?

Họ trật tự xếp hàng đi nhận lương thực cứu trợ, kiên cường trong bão tố như thể chấp nhận số phận với lòng tin và sự thông minh, nhiệt thành, được tập huấn bài bản để vượt qua mọi nghiệt ngã, dù cho giông bão có ập xuống đầu, thì họ vẫn tin vào Chính phủ. Họ nhường nhịn nhau vì nghĩ có người còn đói hơn mình.

Ngẫm lại càng thấy buồn cho dân Việt Nam mình! Tôi vẫn nhớ rõ một buổi chiều trời sắp chuyển mưa như hàng vạn lần cơn mưa như thế, dân ta đường xá mạnh ai nấy chạy, ai cũng muốn chen lấn, xô đẩy bất chấp tai nạn, phiền toái cho người khác; giành đường, lấn tuyến để mong thoát khỏi trận mưa. Bất ngờ thắng lại, dòng xe cộ sau lưng chợt ùa lên hơn vũ bão. Xót xa tự hỏi lòng, nếu thiên tai lớn xảy ra dân Việt sẽ thế nào ? Chen nhau, xô đẩy, hay giẫm đạp lên nhau hòng tìm cho mình sự sống?

Ở Singapore, xả rác nơi công cộng sẽ bị phạt roi, nếu đem áp dụng tại Việt nam chắc hẳn trăm roi cũng không đủ, vì đó đã là thói quen "cố hữu" được mặc định ngẫu nhiên. Trong tâm thức, họ không biết đó là hành vi không đẹp nên không tự biết xấu hổ, hoặc biết nhưng cố ý vì thấy ai cũng thế, mình sẽ trở nên cá thể dị biệt nếu làm khác đi, cho dù đó là việc sai trái, một phần do luật pháp chưa nghiêm.

Trong một diễn biến khác, xã hội ngày càng văn minh thì tri thức con người phải được cải thiện, nâng cao, nhận thức các vấn đề kinh tế, chính trị cũng phải được nâng tầm. Vậy mà người Việt hiện nay rất ít quan tâm chính trị, nếu muốn nói rằng hầu như không có, đặc biệt là tầng lớp nhân dân lao động, giai cấp chủ quản Nhà nước. Vì tri thức có hạn, do không được ăn học, có thể nghèo đói do chế độ, đối với họ, ngày ba bữa ăn là đủ, các dịch vụ phúc lợi xã hội không được tiếp cận, hoặc có khi họ còn không biết. 

Đối với họ, thiên tai, ngập lụt, kẹt xe, lầy lội chắc có lẽ do Trời, không biết và cũng không cần biết vì sao cuộc đời mình lại toàn một màu đen như thế, do ai, bởi vì ai ? Bất kể khi có biến động ập đến thì tầng lớp này sẽ hứng chịu rủi ro đầu tiên.Càng ngày càng xuất hiện nhiều tệ nạn mới, bước chân ra khỏi cửa là hàng quán, dịch vụ bát nháo mọc lên như nấm, bọn trẻ sẽ học được gì từ cha mẹ chúng, vốn đã là những người ít học, nay lại bị đầu độc bởi những thứ tệ nạn do quản lý yếu kém của Nhà nước, kéo theo cả một thế hệ trẻ với tương lai mịt mờ vô định … 

Dân đen đã vậy, còn giới thượng lưu, nhà giàu mới nổi hay giới trí thức, cũng chỉ lo vun vén bản thân, ngại đụng chạm, chỉ chăm chăm sợ mất những gì tạo dựng, mất quyền mất chức. 

Thiên đường XHCN đâu chưa thấy, chỉ thấy lạm phát ngày một tăng cao và nới rộng khoảng cách giàu – nghèo ngày thêm sâu sắc, kéo theo nhiều bất công trong xã hội.Ý thức hệ không phải tự nhiên mà có, nó phải được trui rèn, mài giũa, tri thức không phải một sớm một chiều đạt được những tinh hoa, vì vậy hỏi sao người Việt Nam thường kém ý thức, bước ra thế giới như một đứa bé nhìn gã khổng lồ. Xã hội với cơ chế đầy rẫy sự bất công, tham nhũng, đạo đức xuống cấp nghiêm trọng, các giá trị bị đảo lộn. Cũng dễ hiểu, "Thượng bất chính, Hạ tắc loạn."

Trở lại với các cuộc biểu tình yêu nước chống Trung Quốc xâm lược gần đây. Không bàn về cách hành xử của nhà cầm quyền Cộng sản, ta hãy xét đến khía cạnh bình thường hóa trong cách nhìn của một người dân, một người ngoài cuộc"chỉ đứng nhìn người ta đi biểu tình".

"Tôi thấy họ phản động" là cách nói của một người không liên quan khi được hỏi về cảm nghĩ, hoàn tòan không hề biết những gì đang xảy ra trên đất nước mình, họ nói theo cách của một người từ lâu đã quen "yên phận", dù là đang sống trong tù ngục nhưng cũng chưa muốn tìm cách thoát ra. Cho dù đây hoàn toàn là một cuộc biểu tình đúng Pháp luật theo điều 69 Hiến Pháp nước CHXHCNVN, được tổ chức bởi những nhân sĩ yêu nước và hoàn toàn không chống chính quyền. Nhân quyền người Việt ở đâu trong trường hợp này? 

Và liệu có ai còn dám bày tỏ lòng yêu nước nữa, khí tiết cha ông ta từ ngàn xưa đâu rồi ? Vì sao dân Việt ngày nay lại trở nên đớn hèn đến vậy ? Một đất nước gần 90 triệu dân mà chỉ vài chục người dám đi bày tỏ chính kiến thôi sao? Cái gì đã khiến cho số đông còn lại kia trở thành như thế ? Có phải vì lòng yêu nước đã bị thui chột và bị dập tắt ngay trong trứng nước bởi một chính quyền phản nước, hại dân ?

Nước Việt ta vốn con Rồng cháu Lạc, địa thế đất nước trụ trên long mạch, trời phú cho ta vùng đất thiêng màu mỡ, ít thiên tai, dân Việt vốn hiền hòa, cần cù, bất khuất. Cái gì đã khiến dân ta ngày càng nhu nhược, kém ý thức và không quan tâm đến mọi việc không – phải – của – mình ? Tương lai chúng ta sẽ về đâu khi bành trướng Trung Quốc ngày đêm xâm lấn về văn hóa, chính trị lẫn kinh tế - xã hội ? Hay là dân ta "yên phận" đã quen?

Ta vốn mang dòng máu Lạc Hồng

Từ thời binh biến của cha ông
Sông núi Việt Nam từ bốn cõi
Tự hào sao nòi giống Tiên Rồng
Thuở ải Nam Quan trấn biên cương
Còn đây bao chiến tích hùng cường
Chi Lăng biên ải còn lưu dấu ….

Câu trả lời xin dành cho các bạn trẻ, các chí sĩ tương lai, những người quyết định vận mạng của đất nước. Hãy phân biệt rõ đúng sai và các bạn hoàn toàn có quyền chọn lựa cho mình một hướng đi, một lý tưởng, không vì một thế lực, một chế độ nào có thể quyết định thay các bạn, nhất là khi vấn đề đó lại gắn liền với vận mệnh đất nước và lợi ích dân tộc.

1 Ý kiến độc giả:

  1. Đúng,là người Việt chân chánh thì lúc nào cũng nhớ đến Tiền nhân, những người đã đứng lên giữ vững bờ cỏi, sơn hà, cái quê hương 4000 năm Văn Hiến, cái bản đồ VN hình cong chữ S từ Ải Nam Quan đến mũi Cà Mau ( trong đó có cả những quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa), những người đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc. Phải đặt câu hỏi, Vì AI mà quê Hương ta bị mất dần, vì AI mà dân ta bị đánh đập tàn nhẫn, vì AI mà dân ta lầm than tủi nhục trong chốn lao tù, vì AI mà thanh niên VN nghiện ngập, chơi bời rượu chè hút sách, vì AI mà người dân Việt bị bán ra nước ngoài làm công nhân, vì AI mà đàn bà con gái VN bị bán ra nước ngoài để cho những tên "Đại Gia" "xơi thịt", vì AI mà số lượng người phá thai cao hơn trước 75 gấp trăm lần,Vì AI và Tại sao?