Nguyễn Ngọc Già – Cầm quyền cấp cao đang chia rẽ & vụ án Đoàn Văn Vươn
Chính thể đồi bại này không còn biết nghe tiếng người (lương thiện) từ lâu rồi. Bản chất xấu xa của đa số bọn cầm quyền hiện nay là không bao giờ biết phục thiện. Bọn chúng, từ trung ương đến địa phương là những kẻ mất gốc làm người Việt Nam. Bọn chúng chỉ là những tên tham tàn, bán nước hại dân. |
Nếu quả vậy, ông (bà) hãy đứng một mình, trước gương, trong một căn phòng sáng, nhìn thẳng vào khuôn mặt của mình, đôi mắt của mình, đang phản chiếu trên đó, để tự vấn lại toàn bộ đời sống cá nhân, kể từ khi đủ tuổi làm người công dân cho đến nay. Hãy nhìn vào tấm gương đó và tự sỉ vả bản thân, bởi không có ai xung quanh ông (bà) cả, do đó, ít nhất ông (bà) không cảm thấy bị chà đạp. Sau khi ông (bà) dám làm điều đó một cách thành tâm nhất, tôi tin, ông (bà) sẽ có nghĩ suy và hành động khác để thể hiện sự ăn năn sám hối trước toàn thể dân tộc Việt Nam.
***Bọn cầm quyền đang chia rẽ sâu sắc, theo cách nói bình dân: “Không thằng nào ngán thằng nào” và “mạnh thằng nào thằng nấy lo”. Hãy cùng điểm lại một số chỉ dấu điển hình minh chứng cho điều này:
- Nhiều người không quên Nguyễn Trường Tô đã không dưới 5 lần không thực hiện những gì Nguyễn Tấn Dũng yêu cầu, nhưng Nguyễn Tấn Dũng không làm gì được Tô, bởi “rừng nào cọp đó”.
Cho đến khi vụ án hai cháu Thúy & Hằng bị cưỡng dâm bùng nổ tan nát trên mặt báo trong và ngoài nước, lúc đó chính bọn cầm quyền địa phương Bắc Giang hết phương cứu chữa cho Tô, nên đẩy hắn về vườn cho êm.
Lưu ý, Nguyễn Tấn Dũng, Lê Hồng Anh (Bộ trưởng Công an lúc bấy giờ) cùng phe cánh không hề có chút gì ảnh hưởng hay dám động chạm đến Tô. Nếu vụ hai cháu Thúy – Hằng không được báo chí phanh phui, sau đó công luận trong và ngoài nước dấy lên làn sóng phẫn nộ cùng với sự vào cuộc không khoan nhượng của các luật sư, Tô vẫn đường bệ ngồi đấy mà Dũng không làm gì được. Đó chứng minh sức mạnh diệu kỳ của báo chí kết hợp dư luận quần chúng và Luật sư.
- Chuyện bà Hai Tâm và chồng (chị ruột và anh rể của Nguyễn Tấn Dũng) bị cưỡng chế trong một vụ liên quan đến đất đai ở Bình Dương mà nhà báo Huy Đức vừa nhắc lại trong bài “Quả bom Đoàn Văn Vươn”, tiếp tục cho thấy Dũng không bao giờ có ảnh hưởng và chi phối tại từng địa phương. Ngoài ra, tại Bình Dương, giới thạo tin còn cho biết, Becamex với tư cách doanh nghiệp, nhưng là một “ông trùm” thuộc loại “không ngán thằng nào” do Nguyễn Văn Hùng Chủ tịch HĐQT kiêm TGĐ cùng phe cánh được sự che chở của nguyên (xin nhấn mạnh nguyên) bộ sậu Tỉnh Ủy, nên rất vững, bất chấp các cuộc thanh tra cấp chính phủ không hề hấn gì đến Becamex và cả Bình Dương nói chung (1). Trong một buổi tiếp khách thân mật, Nguyễn Văn Hùng không dấu diếm mà huỵch tẹt cho người viết biết, trong 2 năm tới, Bình Dương sẽ trở thành thành phố trực thuộc trung ương (*), bất chấp anh Sáu đã về “vui thú điền viên”.
- Nguyễn Bá Thanh – Bí Thư Đà Nẵng kiêm Chủ tịch HĐNDTP đang nổi lên như lãnh chúa, hùng cứ một phương mà Dũng đang rất sợ, nhưng chưa tìm ra vây cánh nào để khống chế hoặc vô hiệu hóa Bá Thanh và xoay qua lúng túng ứng phó bằng cách định dùng Luật (nghe thật mỉa mai, kẻ chà đạp pháp luật, nay bày đặt dùng luật!). Bằng chứng đây (2): Ngày 31/12/2011, VTC cho biết “Dự kiến Thủ tướng được tăng nhiều quyền hạn”, liền ngay sau đó, ngày 04/1/2012, Bá Thanh vẫn “hiên ngang” ra lệnh “chính thức tạm dừng đăng ký thường trú”. Báo Tuổi Trẻ cũng nói rõ: “Theo văn bản này, việc tạm dừng đăng ký thường trú đối với các đối tượng trên là thực hiện ý kiến chỉ đạo của thường trực Thành ủy Đà Nẵng…”. Ý đồ quá rõ – một sự thách thức công khai Nguyễn Tấn Dũng từ Nguyễn Bá Thanh. Người ta cũng không quên vụ án Trần Văn Thanh như là một nắm đấm dứ vào TW rằng: “Chuyện thằng nào, thằng đó biết, nghe chưa?”.
- Tại Saigon, không ai không biết vụ “Đô thị mới Thủ Thiêm” (3), một tay Lê Thanh Hải và đàn em chọc trời khuấy nước mà dân lành ngậm đắng nuốt cay không biết làm gì, bởi Nguyễn Tấn Dũng cũng chẳng là cái đinh gì khi nói chuyện “tay đôi” với Lê Thanh Hải. Hãy nhớ lại việc Nguyễn Thanh Nghị rớt bạch tuột trong kỳ Đại hội đảng vừa qua ở Saigon. Thêm một bằng chứng cho thấy Nguyễn Tấn Dũng cũng chẳng có “thớ” gì ở “thành phố mang tên Bác”(!).
- Sau khi Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố về quyền biểu tình, ngay sau đó, người Hà Nội xuống đường để bày tỏ ủng hộ và Phạm Quang Nghị cùng bộ sậu Nguyễn Đức Nhanh, Nguyễn Thế Thảo vẫn bắt người như thường mà đỉnh điểm là đẩy chị Bùi Hằng vào trại cải tạo. Đó cũng cho thấy thêm, Dũng nên nhớ “Nước sông không phạm nước giếng”, “mạnh thằng nào thằng nấy lo”. Nguyễn Tấn Dũng chỉ tuyên bố vung vít. Người ta cũng không quên Nguyễn Tấn Dũng đã từng tuyên bố: “kiên quyết không để hình thành các tổ chức chính trị đối lập” (4), do đó, Nghị, Thảo, Nhanh… tại Hà Nội thừa biết những lời Nguyễn Tấn Dũng chẳng qua nói cho… vui (!), bởi lẽ khi công nhận quyền biểu tình đúng thực chất, nghĩa là công nhận phải có hội, có nhóm người cùng mục tiêu, ít nhất là để cùng nhau đi biểu tình. Nên việc Nguyễn Tấn Dũng giao Bộ Công an soạn “luật biểu tình” chỉ mang tính chất trang trí.
- Ngoài loạt bài của Trềnh A Sáng về “cuộc chiến Ba – Tư”, thêm một bằng chứng nữa, cho thấy Dũng và Sang đang đấu đá quyết liệt (5): “Một nguồn tin ngoại giao Miến Điện cho biết, ông Dũng đã không thể làm gì cho dù mọi thứ dường như đã an bài và người Miến đã không ký kết một hợp đồng làm ăn nào với Việt Nam trong chuyến này” (“Cờ sáu sao và màu cà vạt – Lã Bá Không gởi cho BBC). Đó là tín hiệu, Dũng đã thua Sang, ít nhất là tại Miến Điện. Có lẽ, chính Dũng cũng ngỡ ngàng và bẽ bàng với những động thái Tổng thống Miến Điện gần đây và Dũng càng nhục nhã vì chính miệng đã “khuyên nhủ” Miến Điện hãy bầu cử công bằng và thực hiện dân chủ. Giờ đây, của đáng tội, U Thien Sien lại đang thực hiện điều Dũng khuyên. Trong mắt Miến Điện, Dũng có lẽ không còn chút uy tín gì, thì việc chẳng ký được hợp đồng nào, có gì đáng lạ?! Tôi tin, với bản chất “đổi trắng thay đen”, “ăn đàng sóng nói đàng gió” của người CS, động thái thực thi dân chủ đang tiến hành từng bước một của Miến Điện là điều mà Dũng và bộ sậu không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ xảy ra. Cả Hồ Cẩm Đào và bộ sậu cũng bẽ bàng không kém.
- Một chuyên gia trong ngân hàng cho người viết bài biết, Nguyễn Văn Giàu đã không thành công khi khống chế lãnh địa ngân hàng và ngày càng “bất trị” và “hay cãi”, nên Nguyễn Văn Bình được thay thế, điều này cũng để Dũng đưa con gái – Nguyễn Thanh Phượng xông vào lãnh vực này. Giàu đang đau trong ván cờ và hí hửng khi ngân hàng đang nguy nan.
- Tại Saigon, vừa qua, AVG lấn sân và đẩy mạnh hoạt động mang chất thao túng trên lãnh vực truyền thông bằng sự tiếp tay của thế lực Lê Thanh Hải, Nguyễn Văn Đua, nơi mà Nguyễn Thanh Phượng trước đây định nhào vô với một cánh truyền thông tại địa phương, nhưng không vào nổi bởi cuối cùng Nguyễn Thành Tài (Phó CT UBNDTP) bị đá văng ra do vướng phải một cái “phốt” nặng về “mặt trận thông tin” làm mất uy tín TU và UBNDTP. Tư Tài và ba Đua vốn chẳng mấy ưa nhau, nhưng ba Đua được hai Nhật “thương” hơn, ngoài ra ba Đua mềm mỏng và giảo hoạt hơn, trong khi Tư Tài bổng chảng và khá huênh hoang, kiêu căng. Nguyễn Thị Quyết Tâm cũng không “khoái” anh tư Tài cho lắm. AVG rất khôn ngoan, theo thể thức “dĩ hòa vi quý”, nên được lòng cả Phạm Quang Nghị, cả Lê Thanh Hải và cả Huynh, Rứa, Đại Quang, Lê Mạnh Hà (Phó chủ tịch UBNDTP.HCM – con trai Lê Đức Anh, chịu trách nhiệm mảng truyền thông báo chí khi Tài bị đá văng).
Tất nhiên trong đó không thể không nhắc đến việc “chơi đẹp” của AVG để “mát lòng mát dạ” anh em! Người dân Saigon đang kháo nhau việc hợp nhất 3 ngân hàng SCB, Tín Nghĩa Ngân Hàng và Đệ Nhất ngân hàng thành ngân hàng mới lấy tên là SCB là của bộ sậu tư Sang, kết hợp với hai Nhật và Trương Mỹ Hoa (**).
***Theo những chứng cớ như trên, nghĩ về anh Vươn, quá khó cho anh để mong một kết quả có hậu. Tại sao? Dũng, Hồng Anh, Đại Quang, Trương Hòa Bình, Nguyễn Hòa Bình, Trương Tấn Sang… có muốn cũng chẳng dám nhúng vào “giang hồ đất cảng” do Nguyễn Văn Thành – Bí thư Thành ủy Hải phòng kiêm (luôn cả) Chủ tịch HĐNDTP. Bởi “cái gương” Bình Dương, Saigon, Đà Nẵng, Bắc Giang… còn sờ sờ ra đó.
Thêm vào đó, hãy nghe Đỗ Hữu Ca – Giám đốc Công an Hải Phòng nhận định về vụ án anh Vươn (6): “Khi chúng tôi cưỡng chế, người dân nơi đây rất đồng tình. Tuy nhiên vụ việc có cái dở đó là tổ công tác khá chủ quan, không lường hết được các tình huống. Từ sau hòa bình đến nay, người dân Tiên Lãng khá THUẦN nên huyện nghĩ rằng không có việc chống đối như thế”. Bọn chúng xem dân như thú hoang dã. Hỗn láo và khinh rẻ dân cỡ như tên giám đốc CA này (***) thì trông mong gì cái gọi là “lương tâm” làm người của bọn chúng?!
Ngoài ra, không thể phủ nhận việc sử dụng mìn tự tạo, súng hoa cải và một số thân nhân cùng anh Vươn chống trả quyết liệt, đứng về mặt pháp luật, bọn chúng có đủ chứng cớ để kết án anh. Theo tôi, án anh Vươn và người thân nặng hay nhẹ phụ thuộc vào việc dư luận quan tâm đến đâu. Cái còn lại, vụ việc anh Vươn không dính đến chính trị và anh Vươn đã thành công trong việc lấn biển – một công việc khó khăn vô cùng mà anh làm được, ngay cả chuyên gia Nhật Bản cũng sang học hỏi.
Phần còn lại, theo tôi, hiện giờ, người thân anh Vươn hãy làm một số việc như sau:
- Bám sát báo chí cả trong và ngoài nước để trình bày quá trình lao động miệt mài, cùng những uất ức khi bị chèn ép vô pháp trong việc thu hồi đất. Khi tiếp xúc với báo chí, nên trưng ra bằng chứng cụ thể, dễ thuyết phục quá trình gia đình bị đẩy vào bước đường cùng, ví dụ: quyết định giao đất, quyết định thu hồi, các khoản nợ vay từ ngân hàng cho mục đích phát triển vùng đất lấn biển khổ cực bao năm qua, nếu có các bằng chứng về việc thu hồi đất của gia đình anh Vươn để giao cho ai khác thì quá tốt v.v…
- Lúc này đánh động dư luận bằng việc liên hệ với Luật sư để xúc tiến lại vụ kiện huyện Tiên Lãng sai phạm khi thu hồi đất gia đình, có nên chăng?. Tất nhiên, phải do vợ và em anh Vươn thực hiện (những người còn ở ngoài).
- Người thân anh Vươn hãy vận động hàng xóm xung quanh hỗ trợ về mặt tinh thần trong việc tiếp xúc với nhà báo, luật sư. Đánh động dư luận càng rộng càng tốt.
***Riêng người viết bài, xin nhắn gởi đến các chú Công an và Quân đội tham gia vào vụ cưỡng chế gia đình anh Vươn vừa qua rằng:
+ Những bằng chứng chia rẽ, đấu đá và vun vén cá nhân (như trên), cho thấy, các chú công an và quân đội chỉ là con tốt thí trong canh bạc lợi quyền của bọn cấp cao.
Khi người dân không còn đường nào khác ngoài việc liều mạng chống trả, chỉ có bản thân các chú và người dân lãnh hậu quả như vừa qua. Nói thật, cũng rất may, không có ai chết. Nếu có, gia đình của các chú là người gánh đau khổ, bọn lãnh đạo cùng lắm truy điệu, tung hô chốc lát và sau đó mọi thứ đều rơi vào lãng quên. Bọn chúng vẫn tiếp tục sống trên nhung lụa bất chấp sự bỏ mạng của các chú, cũng như người dân khốn khổ chúng tôi.
+ Dù biết, các chú chỉ là người thừa hành, nếu không chấp hành mệnh lệnh cấp trên, các chú cũng dễ bị kỷ luật.
Vậy nên, khi chấp hành mệnh lệnh, bằng nhiều cách, ví dụ như: đánh động cho người dân biết một cách khéo léo để cả hai bên không đổ máu, hoặc giả trên đường đi tới nơi cưỡng chế giả vờ bệnh tật đột xuất (trúng gió, đau bụng đột xuất, người thân, bạn gái đang gặp chuyện nguy hiểm, lãng công, tâm sự, trao đổi giữa anh em trong đội về những bất công người dân đang nhận lãnh v.v…)
Xin lỗi các chú, biết đâu, một ngày nào đó, chính người thân, bạn bè của các chú sẽ rơi vào hoàn cảnh oan khuất như anh Vươn và hàng ngàn dân oan khác?. Lúc đó, các chú có hối hận cũng quá muộn. Đừng chĩa súng và dùi cui vào ngay chính đồng bào mình để bảo vệ lợi ích cho bọn cầm quyền.
+ Sau một “chiến công” cưỡng chế thành công nào đó, giỏi lắm các chú chỉ thêm một ít tiền thưởng, bồi dưỡng không bao nhiêu. Số tiền đó, có đáng để các chú đánh đổi sinh mạng bản thân, cùng sự phẫn hận và khinh ghét của người dân không???
+ Hãy nhìn “gương” các hiệp sĩ đường phố bị bọn xã hội đen trả thù như Nguyễn Tăng Tiên (Bình Dương) và mới đây là anh Trần Nguyên Bảo đã bị trả thù dã man kinh khủng (7). Đó là bọn cướp của, giết người mà dư luận còn không đồng tình khi Nhà nước đẩy dân ra nơi nguy hiểm, huống chi các chú đang cầm súng chống lại người dân lương thiện.
Lương bổng các chú cầm hàng tháng cũng của dân. Các chú bị thương tật, hãy nhìn hình ảnh của cấp trên các chú – Đỗ Hữu Ca mà xem! Đừng tiếp tay và bảo vệ bọn tham tàn bán nước, thu vén lợi ích cá nhân. Chúng chỉ biết đẩy đồng đội, cấp dưới của mình ra nơi nguy hiểm và tệ nhất là đẩy các chú ra trực tiếp chống lại dân lành. Đó là sự phi nhân.
Nếu các chú rảnh, hãy xem lại bộ phim “Chị Tư Hậu”, chị Tư Hậu đã nói: “Các anh nỡ nào cầm súng bắn vào đồng bào mình?”
Nguyễn Ngọc Già
_______________
http://vietbao.vn/Xa-hoi/Se-thanh-tra-UBND-tinh-Binh-Duong/20775011/157/ (1)
http://www.tin247.com/thanh_tra_toan_dien_du_an_khu_lien_hop_cn_dich_vu_do_thi_binh_duong-6-2729.html (1)
http://www.tin247.com/doan_thanh_tra_sieu_du_an_o_binh_duong_da_vao_cuoc-1-2311.html (1)
(*) Hiện nay chỉ có Hà Nội, Saigon, Hải Phòng, Cần Thơ và Đà Nẵng là thành phố trực thuộc trung ương.
http://www.vtc.vn/2-316170/xa-hoi/du-kien-thu-tuong-duoc-tang-nhieu-quyen-han.htm (2)
http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/472392/Da-Nang-chinh-thuc-tam-dung-dang-ky-thuong-tru.html (2)
http://vietbao.vn/Xa-hoi/Du-an-Khu-do-thi-moi-Thu-Thiem-Ai-pha-nat-quy-hoach/40226195/157/ (3)
http://dantri.com.vn/c20/s696-509780/ky-niem-65-nam-ngay-thanh-lap-cong-an-nhan-dan.htm (4)
www.bbc.co.uk/…/forum/…/111229_sino_viet_protocol_colours.sht…Bản lưu (5)
(**) Trương Mỹ Hoa có chị ruột là Trương Mỹ lệ trước đây là Bí thư quận ủy quận 3 (đã nghỉ hưu) và em trai Trương Minh Nhựt hiện nay là Bí thư Quận ủy quận 4.
http://vnexpress.net/gl/phap-luat/2012/01/giam-doc-cong-an-hai-phong-khong-hai-long-ve-vu-cuong-che (6)
(***) Hãy nhìn cách ngồi khệnh khạng với khuôn mặt bì bì, nụ cười đểu giả, ngón tay chỉ chỏ như một “quan nhất phẩm” của Ca khi trả lời phỏng vấn báo chí, với kiểu này thật khó diễn tả hết sự khinh bỉ của tôi và thật chẳng trông mong gì cho anh Vươn một kết cuộc “trời cao có mắt”!!!
http://hcm.24h.com.vn/an-ninh-hinh-su/nhom-bao-ve-danh-trong-thuong-2-hiep-si-c51a428745.html?utm_source=24h.com.vn&utm_medium=box-moi-nhat&utm_campaign=click (7)
No comments:
Post a Comment