Thằng bé cầm cuốn sách giáo khoa tiếng Việt đọc đi đọc lại ê a mãi một câu:“Vì độc lập vì tự do. Đánh cho Mỹ cút đánh cho ngụy nhào…”
Nghe phát bực mình, ông bố không nín được:
– Thuộc chưa? Có mỗi câu thơ thế mà lải nhải mãi không thuộc!
Cu cậu ra chiều băn khoăn:
– Thưa bố, con thuộc rồi ạ. Nhưng Mỹ là ai, Ngụy là ai hả bố?
Bố ôn tồn giải thích:
– Mỹ là người Mỹ, ở tận bên kia quả địa cầu, còn Ngụy là… là…
Ông bố lúng túng cứ là…là… mãi. Ông nội nãy giờ nằm im, bỗng bật dậy:
– Là ông nội mày đây! Tao gần kề miệng lỗ rồi mà chúng mày vẫn còn chưa tha à?
No comments:
Post a Comment