http://tiembao.multiply.com/journal/item/413/413
Thái Hà kiến nghị chính quyền dừng ngay việc gây rối
VRNs (05.11.2011) - Hà Nội – Ngay sau khi nhận được văn thư phúc đáp của Toà tổng giám mục Hà Nội, và những thông tin dân chúng cho biết nguồn gốc của nhóm côn đồ đến tấn công tu viện DCCT HN – giáo xứ Thái Hà có liên quan trực tiếp đến chính quyền, với bức xúc của giáo dân, cha Giuse Nguyễn Văn Phượng, DCCT, đã chính thức gởi Kiến Nghị đến UBND phường Quang Trung, UBND quận Đống Đa, và UBND thành phố Hà Nội. Trong Kiến Nghị, cha chính xứ Thái Hà nói rõ việc mượn tu việc đã lâu, nay đến lúc phải trả. Việc này không hề ngăn cản mà ngược lại ước mong chính quyền dùng tiền thuế của dân xây thêm nhiều trường học, nhiều bệnh viện để đáp ứng nhu cầu của nhân dân, nhưng không được vì thế mà cướp tài sản của công dân hay tổ chức tôn giáo.
Kiến nghị cũng đền nghị chính quyềnh phải chấm dứt các việc khủng bố như đã diễn ra chiều 03.11.2011 vừa qua, và nhấn mạnh “chúng tôi có quyền tự vệ bảo vệ mạng sống mỗi người và tài sản Giáo hội chúng tôi”.
Xin cộng đoàn cùng đọc và hiệp thông cầu nguyện cũng như hành động cho công lý và sự thật.
“Bé cái nhầm” trong câu chuyện Thái Hà
Ngay lập tức, câu trả lời của Tòa TGM Hà Nội là: “Tòa Tổng Giám mục Hà Nội luôn khẳng định và tôn trọng quyền Sở hữu của Dòng Chúa Cứu thế trên khu đất 61.455m2 tại 180 Nguyễn Lương Bằng, Đống Đa bao gồm cả cơ sở và các phần đất mà các cơ quan nhà nước đang sử dụng trên diện tích này. Tổng GP Hà Nội không chấp nhận những hành vi thiếu văn hóa và vi phạm pháp luật của nhóm người đã xâm nhập khuôn viên nhà thờ và tu viện Thái Hà, đồng thời hiệp thông với Giáo xứ Thái Hà”.
Những ngày vừa qua, Thái Hà lại trở thành điểm nóng chú ý của mọi giáo dân trong và ngoài nước, của nhân dân Thủ đô cũng như những người không công giáo trước vấn nạn mà Giáo xứ này đã và đang phải chịu bởi nạn cướp bóc tài sản và chèn ép, vu cáo.
Những ngón đòn quen thuộc
Bằng kinh nghiệm cả đời sống trong chế độ cộng sản, người ta không lạ gì những ngón đòn mà truyền thông cộng sản đã dùng xưa nay để tuyên truyền. Đặc biệt là gần đây, với cả những nhân sĩ, trí thức và nhân dân yêu nước đau đớn trước lãnh thổ đất nước bị xâm lăng, dân tộc bị đe dọa đã xuống đường biểu tình, làm mất lòng Bắc Kinh, không vừa lòng đảng. Lập tức đã được truyền thông này ghép vào tội “phản động”. Trong khi, chính hệ thống truyền thông này lại ca ngợi chính những tên tướng Tàu đã gây biết bao nợ máu đối với dân tộc ta khi đưa quân xâm lăng biên giới năm 1979.
Những lúc đó, một số người còn sót lại niềm tin, sẽ không thấy ngạc nhiên khi thay đổi nhận thức của mình. Hàng loạt sự việc vu cáo trắng trợn, đổi trắng thay đen hàng ngày đối với đời sống người dân, nhưng câm miệng hến trước sự bạo tàn, man rợ và phụ họa với ngoại xâm đã cho người dân Thủ đô những bài học xương máu.
Còn với người công giáo, ngoài một quá trình lịch sử lâu dài, đặc biệt kể từ biến cố Tòa Khâm sứ, Thái Hà cuối 2007 đến nay, tưởng như người dân đã quá đủ biết bản chất của hệ thống tuyên truyền này là gì.
Vì vậy, khi những đòn thóa mạ đốn mạt bất chấp lương tâm đạo đức, bất chấp lẽ phải của hệ thống tuyên truyền nhắm vào Thái Hà đã chỉ làm nở trên miệng người dân Thủ đô nụ cười mỉa không hơn không kém.
Mới đây, ngày 3/11/2011, một đám côn đồ được huy động chỉ đạo bởi lực lượng ngầm đến phá phách Tu viện, Nhà thờ giáo xứ Thái Hà giữa thanh thiên bạch nhật. Chúng hò hét, chửi bới, lăng mạ linh mục, tu sĩ, gây hấn rồi phá tài sản Nhà thờ. Trong khi đó an ninh nhan nhản, công an bảo vệ vòng trong vòng ngoài… Nhưng câm như hến mặc cho bọn này hành động bất chấp tất cả.
Có lẽ trên thế giới ngày nay, hiếm có một đất nước nào lại sử dụng để diễn đi diễn lại miếng đòn này với một tôn giáo, lại còn được dung túng, rêu rao như một thắng lợi. Kiểu thắng lợi của AQ.
Thực chất, không ai lạ gì cái trò dùng côn đồ sử dụng vũ lực để thực hiện việc chiếm cướp khi đã bất lực vì mọi lý lẽ bị bẻ gãy. Người dân Thủ đô đã không lạ những kiểu biểu diễn rùng rợn đó. Riêng Thái Hà, ít nhất cũng đã được tập dượt ba bốn lần. Vì vậy, người dân chỉ thấy ở đó sự khốn nạn, hèn hạ mà không thấy ở đó sự sợ hãi dù có thể là nhà tù, là máu me, là mạng người.
Một khi đẩy người dân đến chỗ lựa chọn “thà chết cho vinh quang, còn hơn sống nhục nhã” thì những hành động đe dọa vũ lực là chuyện trẻ con.
Bé cái nhầm
Trong biến cố chiếm cướp Tòa Khâm sứ, Thái Hà… những năm trước đây, nhà cầm quyền đã ngang ngược tuyên bố đẩy TGM Giuse Ngô Quang Kiệt – một chủ chăn được không chỉ giáo dân mà cả nhân dân Hà Nội kính trọng, yêu mến – ra khỏi Hà Nội. Chuyện đó cuối cùng cũng đã được thực hiện bằng cách nào đó và được coi là “một thắng lợi rực rỡ” của nhà cầm quyền.
Khi TGM Phêrô Nguyễn Văn Nhơn ra ngồi chiếc ghế Hà Nội, nhà cầm quyền đã chắc mẩm rằng từ nay có thể “kê cao gối mà ngủ” bởi sự hiền lành của một TGM đã trọng tuổi, ít va chạm sẽ có thể theo ý họ mà bịt miệng được tất cả giáo dân bởi truyền thống vâng lời xưa nay trong GHCG.
Rồi những phản ứng của giáo dân Hà Nội trong việc Vatican đã hi sinh quyền lợi giáo dân để lao theo miếng mồi câu “bang giao”, đã làm cho họ hí hửng đoan chắc rằng kỳ này Giáo hội Công giáo sẽ tê liệt vì chia rẽ nội bộ.
Chính vì vậy, mà ngay sau khi dùng đám côn đồ, cô hồn vào phá phách nơi thờ tự, nơi tu hành của Giáo xứ Thái Hà, chà đạp lên pháp luật, nhà cầm quyền Hà Nội bước thêm một bước mới là cho “Tổ dân phố, Hội Cựu chiến binh” gửi Kiến nghị lên Tòa TGM Hà Nội “Yêu cầu Tòa TGMHN chấn chỉnh các linh mục Nhà thờ Thái Hà”. Đây là một hành động láo xược và bất chấp mọi luật lệ.
Khi nghe thấy chuyện này, con gái tôi cười khanh khách: “Con thấy chuyện này ngày trước đã có UBND Thành phố Hà Nội làm một lần rồi mà bố”? Đúng vậy con gái ạ, lần trước họ đã thất bại dù là cấp Thành phố. Có lẽ lần này họ nghĩ là đã chắc ăn hơn nên họ chỉ dùng cấp Tổ dân phố kiến nghị lên Tòa Tổng Giám mục là được thôi.
Thế nhưng, ngay lập tức, câu trả lời của Tòa TGM Hà Nội là: “Tòa Tổng Giám mục Hà Nội luôn khẳng định và tôn trọng quyền Sở hữu của Dòng Chúa Cứu thế trên khu đất 61.455m2 tại 180 Nguyễn Lương Bằng, Đống Đa bao gồm cả cơ sở và các phần đất mà các cơ quan nhà nước đang sử dụng trên diện tích này. Tổng GP Hà Nội không chấp nhận những hành vi thiếu văn hóa và vi phạm pháp luật của nhóm người đã xâm nhập khuôn viên nhà thờ và tu viện Thái Hà, đồng thời hiệp thông với Giáo xứ Thái Hà”.
Có lẽ đây là cái tát nảy lửa vào mặt bởi sự coi thường, sự lộng hành của những kẻ chủ mưu.
http://www.nuvuongcongly.net/xa-hoi/binh-luan/be-cai-nh%e1%ba%a7m-trong-cau-chuy%e1%bb%87n-thai-ha/
Chuyện Thái Hà thành đề tài “tám” ở quán cà phê
VRNs (05.11.2011) – Hà Nội – Sáng thứ bảy được nghỉ làm, tụi bạn tụ tập càfe hết chuyện bóng đá C1 lại chuyển sang chuyện xảy ra ở giáo xứ Thái Hà. Đám này hỗn tạp về tôn giáo cũng như chính trị, nên chuyện cứ rào rào không phải đưa đón gì cả. Mỗi thằng dựa theo thông tin mình thu nhận được mà chém gió, thằng xem truyền hình Hà Nội (TV), thằng đọc báo Hà Nội Mới (HNM) được phát không ở cơ quan, thằng xem Ba Sàm, Nữ Vương Công Lý, Chúa Cứu Thế… chuyện loạn xà ngầu.
Thằng béo nói rằng nhà thờ Thái Hà như thế là thiếu xây dựng, nhà nước làm bệnh viện là lo chung cho nhân dân. Sao lại bo bo đòi như thế, chính quyền này dành đất nước từ tay thực dân đế quốc cho nên có quyền quyết định mọi đất đai trên lãnh thổ Việt Nam dùng vào việc gì.
Thằng gầy bác rằng nói thế khác nào nói theo lý của thằng ăn cướp rằng tao cướp được thì là của tao tất. Chính quyền này ngày xưa đi cướp quyền của chính quyền khác dưới cái danh “cách mạng” chả phải đã hô hào rằng cướp nước để cho nhân dân có đời sống tự do, quyền con người được cải thiện… giờ lại nói là tao cướp được thì tao quyết tất thì khó nghe quá.
Thằng béo nói – nhưng bây giờ nhà nước làm bệnh viện phục vụ nhân dân chung. Phải ủng hộ!
Thằng gầy xen vào – Bệnh viện nhà nước khác gì cở sở kinh doanh, mày cứ thử vào viện xem không có phong bì thì thế nào? Ngày xưa thực chất CNXH đi học, đi bệnh viện đâu có mất tiền. Giờ vào bệnh viện cứ phải đóng tiền trước rồi khám chữa, cấp cứu sau. Đã thế còn thêm khoản phong bì bồi dưỡng, không cứ nằm đó đợi ma đến hỏi han.
Thằng áo đỏ nói: Nhưng đang là bệnh viện, giờ nhà thờ đòi về là nhà thờ Thái Hà thế nào dân tình cũng không bênh vực. Ông đòi về làm của riêng ông, đời nào dân nghe. Nhà nước quả này sẽ thắng là cái chắc.
Thằng áo xanh nói: Thắng là phải, vì người dân phần nhiều có ý nghĩ như mày, thế mới cho nên có chuyện dỡ nhà thờ, đền chùa, miếu mạo về xây chuồng lợn, làm cầu ao. Cứ của người phúc ta thằng nào chả muốn. Giờ tao hỏi mày lấy cái vườn cỏ mênh mông trước lăng ông Hồ ra làm bệnh viện, khu vui chơi thiếu nhi mày có đồng ý không.?
Áo đỏ gân cổ – lăng chủ tịch HCM là biểu tượng của dân tộc, phải dành cho chủ tịch sự kính trọng, lấy là lấy thế nào, một tấc cũng không được vi phạm, định phản động à ?
Áo xanh nói: Đấy mày có biểu tượng của mày, người ta có biểu tượng của người ta. Mày mạnh hơn thì biểu tượng của mày 100 phần, người ta yếu hơn biểu tượng họ cũng có vài phần. Nếu mà chung sống thuận hòa thì nhìn nhau mà sống. Giờ cứ lấy của người ta ra làm của chung xã hội dù có tốt đẹp cũng không nên. Mày thử nghĩ giờ nhà thờ tổ của mày người ta lấy làm của chung, làm trạm y tế thôn chẳng hạn, mày có nghe được không ? Còn đừng nghĩ người khác bị lấy đất làm của chung mình có phần là mình ủng hộ. Người có đạo đức dùng của người khác phải suy nghĩ nguồn gốc của nó. Hôm nay của người khác biết đâu ngày nào đó lại là của mình bị đem ra. Nhà nước này thiếu gì đất, đất xây chung cư, siêu thị, khu công nghiệp, vùng du lịch sinh thái đầy ra đó sao không dành một phần xây bệnh viện, trường học mà cứ đi lấy của người khác. Chẳng qua chỗ khác bán lấy tiền rồi, thì chỗ của người ta đi lấy làm phúc lợi xã hội. Chả tử tế gì đâu.
Thằng béo nói: Nhưng đạo Công Giáo này không giúp gì trong việc dành độc lập tự do cho đất nước từ tay thực dân, đế quốc. Trái lại còn đi ngược lại, không tiêu diệt là may, lại còn đòi hỏi gì. Kể cả lấy trắng hết cũng phải chịu.
Thằng gầy than: Thôi, nói thế thì hết lý tình. Một khi đã là đấu tranh thù hận giai cấp phải tiêu diệt thì cứ tuyên bố vậy mà làm. Cần gì phải dâú dưới lá bài “phục vụ công ích, phúc lợi xã hội làm gì”.
Áo đỏ nói: Ờ thế đấy, thằng nào không thích thì sang nước khác mà ở. Còn ở đây phải chấp nhận “luật chơi” của người “cầm chịch”. Thế thôi, cưỡng lại thì ăn đòn.
Vicentehanoi ghi lại.
No comments:
Post a Comment