Saturday, October 22, 2011

BIỂU TÌNH … TRỘM hay BIỂU TÌNH … CHUI !


 
     Bây giờ nghĩ lại, tớ vẫn còn thấy buồn cười. Đúng là chúng tớ biểu tình trộm thật: hết sức bí mật, không có bất cứ ai nghĩ là bọn tớ sẽ biểu tình vào thời điểm đã quá nửa buổi chiều, lại chẳng phải là ngày chủ nhật.
     Số là chiều hôm 18/10, chúng tớ tập trung tại công an quận Hoàn Kiếm để nộp đơn yêu cầu thả Bùi Hằng. Chẳng gặp được lãnh đạo, chúng tớ đành nộp đơn rồi sang bên bờ hồ chơi với đồng đội đang chực sẵn chờ tin tức ở đấy. Sở dĩ có chuyện nộp đơn là vì vụ Bùi Hằng bị cướp nón rồi bị bắt hôm 16/10. Chuyện này thì mấy thằng RFI, RFA, BBC, VOA đều đã đưa tin cả, tớ không nói nữa.
     Ngồi chán, tự nhiên chúng tớ nghĩ ra chuyện biểu tình trộm. Lén lén đi in vài chục tờ khổ giấy A3 có chữ “YÊU CẦU TRẢ TỰ DO CHO NGƯỜI YÊU NƯỚC BÙI HẰNG”, thủ sẵn.
     Nhìn sang góc Hàng Khay, thấy 2 chiếc xe công an, có 1 chiếc gắn loa và chừng hơn chục cậu cảnh sát sắc phục xanh đứng xung quanh, thú thực tớ cũng lo lo, có khi bị dẹp ngay từ đầu chứ chẳng chơi.
     Rồi mắt trước mắt sau, chúng tớ lừ lừ tiến theo đường Lê Thái Tổ. Chừng khuất tầm nhìn của mấy cậu cảnh sát, chúng tớ mới lặng lẽ giơ biểu ngữ lên. Kẻ giơ ngang ngực, người giơ quá đầu, im lặng chầm chậm tiến cứ như đám người đi khất thực. Thỉnh thoảng, tớ ngoái lại xem có cậu công an nào đuổi theo không nhưng không thấy.
     Không hô hét gì cả, ấy vậy mà người đi đường, người dạo chơi bên bờ hồ chú ý ra phết. Có cả hai cháu tầm tuổi học sinh cấp 2 đi xe đạp chạy theo, cười hớn hở, chúng tớ liền phát cho các cháu mấy cái biểu ngữ. Nhiều người không hiểu nội dung biểu ngữ, chúng tớ đứng lại giải thích cho họ Bùi Hằng là ai, tại sao lại bị bắt. Họ rất phẫn nộ khi thấy Bùi Hằng bị bắt trong tình huống ấy. Một số người dân thấy thế đi theo chúng tớ, nối cái đám biểu tình câm dài thêm chút nữa.
    
Được nửa vòng bờ hồ, thằng Phương tuyên cáo ngứa mồm định hô cái gì đó, lập tức con gái Kim Tiến của tớ bịt ngay mồm nó lại. Thấy thế, tớ quát: “Im mồm”. Nó nhe răng ra cười cầu tài. Khổ thế.
     Chợt, tớ phát hiện ra mấy cậu an ninh đi cạnh chúng tớ từ khi nào. Rồi lại thấy cậu công an vừa tiếp chúng tớ ở phòng trực ban đi ngược chiều tươi cười chụp ảnh từng người một. Vui đáo để. Tới ngang đài Cảm tử thì đồng chí Cường đội trưởng an ninh, người theo Bùi Hằng như hình với bóng gặp chúng tớ vui vẻ bảo thôi, mọi người nghe tôi cất biểu ngữ đi. Nhưng cuối cùng thì chúng tớ vẫn đi hết một vòng như dự định rồi mới giải tán.
     Tớ cứ nghĩ mãi. Tại sao chúng tớ không bị giật biểu ngữ hay bắt bớ gì trong khi hôm chủ nhật, chỉ tản bộ thôi mà chúng tớ cũng bị cướp nón và tổn thất về người. Chưa hẳn đã là do yếu tố bí mật, bất ngờ mà các chú công an không đối phó kịp vì Công an Hoàn Kiếm hay Hà Nội thiếu quái gì phương tiện. Nếu muốn thì chỉ cần mươi phút là họ có thể huy động vài xe cam nhông cảnh sát cơ động dẹp chúng tớ được ngay.
     Để tự lý giải chuyện đó, tớ cứ vu vơ tưởng tượng ra cuộc điện thoại của công an Hoàn Kiếm gọi lên Công an Hà Nội:
      -    A lô! Báo cáo anh, chúng nó lại biểu tình ạ. Xin anh cho chỉ đạo.
      -     Lại cái bọn bị thế lực thù địch lợi dụng đó hả.
      -     Vâng, chúng nó vừa vô đây nộp đơn ra.
      -    Bao nhiêu đứa?
      -    Dạ, chừng trên ba chục ạ.
      -    Có cờ quạt, băng rôn gì không?
      -    Không, cũng chẳng thấy chúng nó la ó gì cả
      -    Thế có Trường Sa, Hoàng Sa không?
     -   Cũng không anh ạ. Chỉ thấy chúng cầm cái tờ giấy bé tí in chữ đòi thả người.
     -   Trường Sa, Hoàng Sa thì có chỉ đạo rồi nhưng cái này thì chưa. Thôi kệ chúng nó.
     -     Sao thế  ạ?
    -    Ừ, gần đây mình làm mạnh quá, không biểu tình được nên chúng nó nhớ đấy mà. Cũng như anh em mình, mấy tuần mà không karaoke được một chầu thì cũng khó chịu lắm chứ.
TƯỜNG THỤY

No comments:

Post a Comment