28/10/2011
Quê Quách (bạn đọc Danlambao) - Tôi phải trong một đát nước mà lúc nào trong đầu cũng thù ghét và bức bối. Có thể tôi là một con người khó tính và khó gần gũi hay là vì những điều chướng tai ngay trước mặt tôi mà tôi không thể chịu nổi. Hiện nay chính phủ đang chuẩn bị cấm ôtô, xe máy một số tuyến đường ở TP HCM và Hà Nội mặc dù chẳng liên quan gì đến tôi vì tôi đang sống ở Đà Nẵng nhưng do tôi thấy thật vô lý nên mới lên tiếng.
Thứ nhất: Nhà nước đã làm gì cho dân chúng chưa mà đòi cấm xe? Tôi sinh ra tại Quảng Nam, từ khi tôi hơn 10 tuổi đến nay tôi thấy con đường QL1A chạy ngang qua quê tôi. Đến nay tôi đã 30 rồi mà nó vẫn như thế chỉ khác là bề mặt đường có đẹp hơn và ít ổ gà hơn. Năm 2000 Đà Nẵng khánh thành cầu Sông Hàn nhưng bây giờ đã quá tải và còn nhiều lắm mà không thể kể hết. Trong gần 20 năm qua đã biết bao nhiêu điều thay đổi, trong nhiều năm gần đây một ngày cả nước có bao nhiêu phương tiện cơ giới đăng kí mới, và hiện nay tổng số xe ôtô và xe máy mấy chục triệu mà con đường QL1A vẫn y nhu cũ. Chỉ cần một sự cố nhỏ trên đường thì sẽ dẫn đến kẹt xe ngay. Đây là con đường huyết mạch của đất nước mà chỉ đủ để 2 xe tránh nhau thì hỏi làm lãnh đạo ngành giao thông và chính phủ có xứng đáng không? Thử hỏi trong các vị quan lớn có ai từng đi xe mà không có xe dẫn đường thì sẽ biết. Có biết được cảm giác bị xe tranh giành khách ép vào lề hay bị xe vượt xém tông vào mình.
Khi Quốc Hội bác dự án ĐSCT thì cảm giác như con bò không chịu nổi cũng cất “tiếng sủa”. Thật ra ở VN vẫn còn nhiều con người tốt trong Quốc Hội nên mới có những quyết định sáng suốt như vậy. Những người từng hô hào ủng hộ dự án ĐSCT còn đương quyền mà không thấy hỗ thẹn với dân tộc mình nên từ chức ngay tức khắc. Nếu một người “có tâm có tầm” thì thay vì làm ĐSCT mà nâng cấp ĐSVN hiện nay lên 1,5m để giảm bớt gánh nặng cho đường bộ. Một phần nâng cấp QL1A lên tối thiểu từ 2 đến 3 lần như hiện nay. Chuyện về cầu Sông Hàn, nếu lãnh đạo Đà Nẵng biết nhìn xa trông rộng hơn tý thì đâu đến nỗi quá tải và kẹ xe như hiện nay. Khi lập dự án thì phải tính cho tương lai vài chục năm sau chứ không phải tương lai ngắn như mấy cái đầu các vị.
Khi nghe Bộ Trưởng Thăng rất hăng hái cấm ôtô xe máy rồi phân làn, đổi giờ làm việc, rồi đổ thừa cho ý thức người dân, cấm xe cá nhân… Nhưng các vị lãnh đạo có ai biết rằng nguyên nhân chính của việc tại nạn, ùn tắt giao thông là do “Hệ thống giao thông không đáp ứng yêu cầu giao thông” chứ các yếu tố khác chỉ là thứ yếu.
Trong một gia đình khi một đứa trẻ lớn lên thì bà mẹ mua cho nó một cái áo lớn hơn để mặc nếu như bà mẹ mà không làm thế thì chiếc áo đó sẽ mặc không được hoặc nếu mặc thì sẽ rách đi.
Giao thông ở VN hiện nay cũng giống như trông một gia đình có một bà mẹ vô trách nhiệm (bà mẹ như là lãnh đạo hiện nay). Đứa trẻ cứ lớn lên mà bà chẳng chịu mua chiếc áo lớn hơn để nó mặc (đứa bé như hệ thống đường sá hiện nay). Bà mẹ này chỉ biết ngồi rên rỉ sao mày lớn nhanh thế rồi rảnh quá không cho nó ăn hay không cho nó mặc áo nữa…
Mọi sự việc luôn vận động phát triển theo cách tự nhiên của nó là lãnh đạo thay vì cấm đoán thì phải biết dìu lái và vận dụng chính sách để nó phát triển theo hương có lợi cho nhân dân và đất nước thay vì cho một bộ phận nhỏ nào đó.
No comments:
Post a Comment