Monday, October 31, 2011

Đôi điều về thư ngỏ

Posted on


240 chữ ký của những người đang sống trong nước, cùng 276 chữ ký của những người Việt Nam đang sống và làm việc tại nước ngoài, cùng quan tâm đến sự an nguy của một công dân Việt Nam yêu nước - blogger Điếu Cày, anh Nguyễn Văn Hải.

Con số này có nói lên điều gì không?

Với cá nhân tôi, có rất nhiều điều đáng nói.

Như đã thống nhất cùng các bạn khác, trong bức thư cuối cùng gửi đến tay Chủ tịch nước, chúng tôi sẽ chỉ để tên, địa chỉ của những người đồng ký tên theo đúng nguyên tắc thông tin cần phải có của một bức thư thông thường. Có người thắc mắc rằng tại sao chúng tôi không để chức danh, học vị của những người đồng ký tên vào thư ngỏ như một cách bảo chứng cho sức nặng của lá thư này. Cá nhân tôi nghĩ, đứng trước một việc làm đúng, mọi cá nhân đều có phản ứng giống nhau, hoặc là đồng tình ủng hộ hoặc phản đối, vì vậy, mọi công dân Việt Nam, nếu quan tâm đến blogger Điếu Cày đều có thể bày tỏ ý kiến của mình thông qua lá thư mà không có bất kỳ sự phân biệt nào. Bởi cá nhân mỗi công dân, ít nhiều đều có đóng góp một phần nhất định của mình đối với xã hội.

Trong thời gian tôi đi vắng, có thể sẽ có nhiều thiếu sót ở khâu kiểm tra và cập nhật thông tin, vì thế, nếu có sơ xuất gì, mong tất cả mọi người bỏ qua cho chúng tôi.

Có người cho rằng nhóm đề xuất thư ngỏ gửi Chủ tịch nước lần này khó khăn trong công tác tiếp nhận thông tin khi yêu cầu địa chỉ cụ thể và cả số điện thoại liên lạc. Cá nhân tôi hy vọng rằng mọi người hiểu cho, có thể, ở lá thư cuối cùng gửi đi, mục tiêu 1000 chữ ký của chúng tôi sẽ không đạt yêu cầu, tuy nhiên, những cá nhân đã đóng góp chữ ký rõ ràng đều là những con người thật, và ý thức được việc mình làm.

Đã có trường hợp gửi email xin rút lại chữ ký vì lý do cá nhân, và trường hợp này lại do chính tôi xác minh thông tin qua điện thoại, tuy nhiên, chúng tôi tôn trọng quyền tự do lựa chọn của mỗi người.

Xin kể một chuyện vui ngoài lề, khi tôi nhận được email đăng ký của Tiến sỹ Nguyễn Quang A, tôi đã không đăng ngay tên bác vào danh sách, mà lại gửi thêm một email xin số điện thoại của bác để xác minh. Khi tôi gọi và xưng tên, chưa kịp giải thích gì, bác đã nói ngay: "Bác đồng ý và bác hiểu".

Những lời cảm thông như thế, thật sự là cách động viên tinh thần cho chúng tôi rất nhiều.

10 ngày - không dài, không ngắn, nhưng đủ để chúng tôi biết rằng mình không cô đơn, bởi xung quanh chúng tôi, vẫn còn có rất nhiều người không quay lưng đi với những điều đúng đắn trong xã hội.

Xin kết thúc entry này với lời nhắn gửi từ bác Phạm Toàn, nhà nghiên cứu giáo dục, một dịch giả mà tôi rất quý mến rằng:

"Từ việc bắt giữ công dân trái phép, giam cầm không xét xử tới Trại tập trung và Lò thiêu người hoàn toàn là một bước đi ngắn. 

Lịch sử đã và đang chứng kiến Sự Thật đó.

Và Lịch sử cũng chứng kiến sự phỉ nhổ các tác giả của những trại tập trung ở Đức, ở Ba Lan, và ở Siberia.

Có điều là, những hố chôn cả ngàn người dân ở Lybia mới phát hiện gần đây nhất đã không dẫn tới sự trường tồn của một chế độ độc tài, mà chỉ dẫn tới một cái ống cống, ở đó, Gaddafi lóp ngóp chui ra và lắp bắp van xin "đừng bắn, đừng bắn".

No comments:

Post a Comment