Monday, October 31, 2011

Mời bạo chúa vô nhà thương điên

Posted on


Vâng, xin được lịch sự lần cuối... mời bạo chúa
vô nhà thương điên. Tầng cuối địa ngục
nơi dựng xây bằng tro cốt những sinh linh dân tộc 
mình
điêu linh

Ở đó, ngươi tha hồ ra lệnh xé xác mời mọc
những đám lửa nung đỏ nhảy múa đón tiếp hỏa tốc
vẫn biết là nóng hơn cả trận bão từ mặt trời
quét sạch địa cầu
của ngày tận thế rớt xuống đời
chắc là sắp tới
khi thế giới đâu đã chết tiệt những tên bạo chúa hết thời
ở đó ngươi vẫn có thể khóc cười
tán loạn như đã táng tận trong những cơn mơ dữ
ở đó ngươi cứ bận tâm tiếc rẻ điên điên rồ rồ ứ hự:
“sao loài người không bắt sống tôi... không cho tôi gian ác thêm một vài giây...”
ờ nhỉ, thành phố cũng đâu còn được ban phát lất lây
cả những phát súng ân huệ cho người tù lương tâm
và như thế số người nằm cong queo ở những con suối cạn hay bờ rừng xa thẳm
những người tử tù ôm khăng khăng tự do cả giây phút cuối cùng của sự sống 
cưu mang hơi thở quyết liệt không chơi trò ký tên khoan hồng
một ẩn số một ẩn uất đến chết vẫn không nhắm mắt
quả thật thành phố đã lần lửa chưa lùa được cả nước đi cải tạo
và lần này là cho những vô cảm đớn hèn gượng đỡ lao xao
nên làm gì chúng ta có thể lập đàn giải oan cho xuể
khi cả hàng cây xanh khi không cũng bị mất đầu mất rễ
khi mà chừng như chúng ta vẫn còn phải toa rập
với những bài thơ không tim không óc không linh hồn không ấn tượng
của những kẻ dữ có nhiều ban phát và giải thưởng
như những phát súng ân huệ
khi một cành hoa trên đất nước này vẫn thấy mình
lay lắt đến lắt lay
mà bạo chúa vẫn cứ bắt tay
với bạo chúa
chẳng chịu dọn cho xong cái xác chết
và vẫn cứ tụng ca nô lệ
trên những xác sống 

mở mắt đi Satan, Lucifer và những rạn nứt quỷ dữ
những cám dỗ của thứ công trạng giả hình
cuối cùng cũng phải bị lôi ra từ cống rãnh
nỗi thách đố của cả địa cầu chỉ có một trái tim
nhân loại
sự thở ra nhẹ nhõm của một cuộc đọ mình không tương xứng
giữa đối thủ là cái chết và 10 tỉ đô-la nuốt chưa kịp trôi
khi bạo chúa dơ tay sụp mình “dụ khị” thần đất quê hương: “đừng bắn, xin đừng bắn...”
nhưng lũ sói đi theo ông cũng đã bỏ mình ở cách mấy đồng hoang
và người ta vẫn không hiểu tại sao vẫn có những nơi
bọn chúng có thể nuốt vào bụng mấy ngôi nhà biệt thự, bao nhiêu két đô-la, cả một đống đất rừng tài nguyên và biển đảo trùng khơi...
mà con vi trùng ung thư tham vọng quyền lực sao chưa bỗng một ngày...
có thật là chúng ta vẫn loay hoay
chưa biết cho lũ hắn ăn phát súng ân huệ kiểu nào?

ờ nhỉ, đừng hỏi tôi vì sao không bắt sống tên bạo chúa
vẫn có người muốn bắt sống hắn như bắt sống loài kên kên
trong một sa mạc không còn xác người rỉa rói
một số người mong cho hắn quì xuống hàng phục lâu hơn
điều ai cũng biết hoặc không biết
là lòng căm phẫn của con người đã đến hạn kỳ

ở Libya có quá nhiều kiêu hãnh ngã xuống
số còn lại cùng công trình quốc tế NATO đi nhanh hơn về phía mặt trời mọc
từ con đường không có vòm trời đến con đường mở ra
những vòm trời
hôm nay thơ của tôi chỉ muốn chúc mừng sự vươn lên của tự do
thơ của tôi hôm nay sao không viết nổi những câu tình tự
kiểu Adam và trái cấm
Eva và lũ Hàn Quốc, Đài Loan “tiễn em về xứ lạ”...
trái đất này đâu thể nhỏ bé như nắm xôi thằng bờm
hắn cũng đâu thể lấy mất của chúng ta
những xúc động có thật
bàn chân hắn đúng là quá dơ nhớp những mảng trời xanh
bàn tay hắn dấy cả những rầu rĩ rác rến
tôi biết chẳng có gì dạy được lòng nhẫn nại chờ đợi
hãy tạm nhìn đường đi của bầy kiến
nhích vào hang với mẫu bánh vụn
đã sắp mùa đông chưa hay chỉ có những cánh chim cô đơn
mới nhận rõ hơn nỗi chớm lạnh
những cánh chim chưa biết vỗ cánh về đâu
và cả những chú chim non đang tập bay
vòm trời rộng có nắng đẹp và bão tố
tôi biết rằng
khi một người chưa phải sống và đối diện với thảm kịch
ơ hay, tôi đang nhìn những con chữ
và có khi cây mùa
vẫn chưa thể nở hoa
tôi vẫn muốn không chạy trốn thảm kịch và tức tưởi cùng nó
dù sao
trái tim của thi sĩ cũng phải biết đập cùng trái tim
trần gian
tôi sợ những lỗi nhịp
chỉ có
ở những khoảnh khắc bất ngờ
như một lần nhập định nhập thần
rồi viết

chữ viết cuối cùng
của trang đời bạo chúa
là ngày tàn
trước ý thức mê mải tự do.

No comments:

Post a Comment